CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH


phan 19

 Chương 17


Từ ngày Tử Vy vào cung. Nhĩ Khang bỗng như người mất hồn. Lòng cứ nghĩ ngợi, không biết tính toán của mình hôm truờc là đúng hay sai. Ngồi đâu thẫn thờ ra đó, mặc dù được Nhĩ Thái và VĩnhKycho biết. Hai ngày qua, cung đình hoàn toàn yên ổn chằng có gì khác lạ. Tiểu Yến Tử trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Nhưng Nhĩ Khang vẫn không thấy yên tâm. Cứ mãi lo và nhớ Tử Vy. Và rồi một hôm không còn chịu nổi nữa, chẳng chờ lý do. Nhĩ Khang đã kéo Vĩnh Kỳ và Nhĩ thái, cả ba cùng đến Thấu Phương Trai.
 Tử Vy trông thấy họ đến. Vô cùng lo sợ, hỏi ngay:
 – Tại sao ba người cùng lúc đến đây? Có ai nhìn thấy không vậy?
 Nhĩ Thái gãi đầu:
 – Ngũ A Ca là hoàng tử, đi lại trong cung là chuyện tự nhiên. Còn tôi ăn theo, nên cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có anh Nhĩ Khang, chẳng có lý do gì mà vào đây, nên hơi rắc rối một chút thôi.
 Tử Vy nghe vậy lo lắng:
 – Vậy thì anh Nhĩ Khang sao không rời ngay khỏi đây đi, rủi có người trông thấy thì sao?
 Nhĩ Khang nhìn Tử Vy, không vui lắm:
 – Tôi đã mạo hiểm vào đây, thì còn gì là sợ với không nữa. Mà nếu có ai thấy thì nói là đi theo Ngũ A Ca lo việc như vậy cũng thông qua thôi. Tóm lại, Hoàng thượng vẫn ở trong cung, thì tôi có mặt trong cung là chuyện bình thường, Tử Vy định đuổi tôi ư?
 Nhĩ Khang nói rồi nhìn Tử Vy với ánh mắt quyến luyến, hỏi:
 – Thế nào? Vào đây vui không? Có gì tiến triển không?
 Tử Vy nhìn xuống:
 – Em mới vào đây có mấy hôm thì làm gì có tiến triển. Ngày đầu tiên còn nhìn phớt qua Hoàng Thượng, còn hai hôm nay chẳng thấy người đến.
 Vĩnh Kỳ chen vào:
 – Hai người có gì nói thì nói nhanh đi. Ba người chúng tôi xuất hiện ở Thấu Phương Trai nầy bị người ta để ý lắm đấy.
 Rồi quay qua Tiểu yến Tử, Vĩnh Kỳ thấy cục u trên trán Yến Tử, nên hỏi:
 – Sao vậy? U đầu rồi ư? Lại đánh lộn với ai rồi phải không?
 Câu hỏi của Vĩnh Kỳ nhắc Tiểu Yến Tử nhớ lại, vội nói.
 – Này ba vị cao thủ võ lâm, làm ơn tìm cho tôi mấy tay võ nghệ cao cường tiếp sức đi, nếu không chắc tôi phải ra ngoài nhờ Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây phụ trợ quá.
 Vĩnh Kỳ ngạc nhiên:
 – Cô quả là gan trời mà. Chuyện đưa Tử Vy và Kim Tỏa vào đây đã là một chuyện liều mình mạo hiểm. Bây giờ còn muốn đưa cả Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây nữa ư?
 Nhĩ Thái cũng chen vào:
 – Ðợi đến khi đưa được Liễu Thanh, Liễu Hồng vào đây, rồi cô lại đòi đưa thêm thằng Ðậu, thằng Hổ, thằng Bửu, vào nữa… Ðể thành lập cả cái viện nhà nghèo trong cung nữa thì hoàng cung này chẳng biết ra sao.
 Tiểu Yến Tử trợn mắt:
 – Nhưng mà ở Thấu Phương Trai này ban đêm có trộm! Nửa đêm nửa hôm cứ rình mò bên ngoài, còn có người thỉnh thoảng đi ngang nhìn vào. Võ công của tôi thì càng ngày càng xuống cấp. Chỉ có chuyên nhảy qua cửa sổ, cũng bị va vào thành cửa u đầu.
 Tử Vy chen vào:
 – Tại bữa đó chị uống rượu say mà!
 Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, và Vĩnh Kỳ nghe nói, giật mình:
 – Vậy là đã có người rình trộm? Ai vậy? Các người không để ý ư? Còn Tiểu Ðặng, Tiểu Trác nữa, sao không ở ngoài canh gác?
 Kim Tỏa vừa mang trà ra, nghe vậy nói:
 – Hôm ấy vì Tiểu Yến Tử đãi tiệc mừng bọn này, nên Tiểu Ðặng, Tiểu Trác cũng uống say, chẳng ai tỉnh cả.
 Ba người đàn ông nghe nói tái mặt. Nhĩ Khang không dằn được, bước tới trừng mắt với Tiểu yến Tử.
 – Sao cô cứ ngang bướng coi trời bằng vung vậy chứ? Có vui đến độ nào thì cũng phải canh gác. Tại sao lại cho mọi người uống say như vậy? Ít ra cũng phải chừa ra Tiểu Ðặng, Tiểu Trác cho chúng tỉnh táo… mà tốt nhất thì tất cả, chẳng ai được uống say cả. Trong cung đình này, có bao nhiêu tai mắt, kẻ thù của cô rất nhiều cô biết không? Ðề phòng tốt hơn là để chuyện không hay xảy ra? Cô và Tử Vy vào đây, người nào cũng có nhiệm vụ của mình. Chứ không phải vào đầy để vui chơi, tại sao không nghĩ đến chuyện lớn, đến những hiểm nguy rình rập mà cảnh giác đề phòng?
 Tiểu Yến Tử nghe Khang trách, không vui:
 – Thôi đủ rồi, đủ rồi. Ðừng có lên mặt dạy tôi nữa, phải biết là con người có lúc nào không kiềm chế được mình. Ðó ngay anh cũng vậy. Tự nhiên rồi chạy đến Thấu Phương Trai này làm gì? Quên cảnh giác ư?
 Lời của Tiểu Yến Tử làm Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nhớ ra, vội đẩy Khang về phía Tử Vy.
 – Tiểu Yến tử nói đúng đấy. Anh có gì cần hãy nói mau rồi rút lui, ta không thể ở lại đây lâu được.
 Tử Vy thấy vậy e thẹn. Chưa kịp nói gì thì đã nghe Tiểu Thuận, Tiểu Quế Tử bên ngoài bẩm báo.
 – Hoàng hậu nương nương giá lâm!
 Tiếp đó là Tiểu Ðặng, và Tiểu Trác chạy vào.
 – Chết rồi! Hoàng hậu nương nương đến!
 Ðám Tử Kỳ và Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa đều hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã thấy Hoàng hậu bước vào, phía sau là Dung ma ma, cùng hai võ sĩ Trại Oai, Trại Quảng cùng đám cung nữ, nô tài đi theo.
 Cả đám trong phòng vội sụp xuống chào, Tử Vy và Kim Tiểu vội quỳ mọp xuống đất, tung hô.
 – Nô tài Tử Vy và Kim Tỏa khấu kiến Hoàng hậu nương nương. Chúc nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế.
 Hoàng hậu ngẩng cao đâu, đảo mắt quanh phòng nhìn một vòng, rồi nhướng mày nói:
 – Tiểu Yến Tử này, Thấu Phương Trai của ngươi lúc này vui quá hỷ. Bên ngoài thì bọn nô tài đứng đầy, còn trong nhà toàn là chủ. Ngũ A Ca và nhị vị công tử họ Phước cũng có có mặt ở đây. Vui thật! À còn nữa, có cả hai gương mặt lạ nữa. Có phải là hai cung nữ của Lệnh Phi ban cho ngươi đây không?
 Rồi hoàng hậu nhìn xuống Tử Vy và Kim Tỏa bảo:
 – Hãy ngẩng đầu lên cho ta xem nào?
 Tử Vy và Kim Tỏa ngẩng lên. Thật ra, Hoàng hậu đến đấy là hoàn toàn là vì Tử Vy và Kim Tỏa. Bà nghe đám thuộc hạ về tâu lại là Thấu Phương Trai mới có thêm hai cung nữ mà lại là của Lệnh Phi ban cho, nên lòng đầy nghi kỵ bực tức. Một đứa cô học bất tài như Tiểu Yến Tử mà sao lại có lắm nô tài như vậy? Vì vậy bà muốn đến tận nơi xem xét tìm hiểu. Do vậy mà khi Tử Vy và Kim Tỏa ngẩng đầu lên. Bà đã chăm chú ngắm rất kỹ hai người.
 Hoàng hậu thấy hai đứa cung nữ này có vẻ hơi khác lạ. Chúng đẹp quá, không giống bao nhiêu cung nữ khác. Hoàng hậu hỏi Tử Vy:
 – Ban nãy ngươi nói là tên gì? Ta quên rồi?
 Tử Vy căng thẳng đáp:
 – Dạ, Tử Vy, tên một loài hoa đấy ạ.
 Hoàng hậu đã tính toán trước, nên quay qua Dung Ma Ma quát:
 – Dung Ma Ma đâu! Hãy lại đây dạy bảo nó! Thật là vô lễ, trước mặt ta mà chẳng xưng nô tỳ gì cả. Chẳng biết lớn nhỏ ư?
 Dung Ma Ma vội bước tới cho Tử Vy một cái tát như trời giáng. Cả gian phòng giật mình sợ hãi. Nhĩ Khang muốn can thiệp nhưng đã bị Nhĩ Thái giữ lại, mọi người vì chỉ quan tâm đến phản ứng của Nhĩ Khang nên bỏ quên Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử xông tới hét:
 – Dung Ma Ma! Mi dám đánh cho người vô lý ư?
 Nhưng Dung Ma Ma rất ung dung:
 – Tôi chỉ làm theo lời dạy của hoàng hậu nương nương, chứ nào có tự ý hành động đâu?
 Hoàng hậu lại ra lệnh:
 – Dung Ma ma! hãy dạy nó thêm một lần nữa.
 – Tuân lệnh.
 Dung ma ma nói, rồi không những chỉ đánh một mà liên tục tát mạnh vào cả hai má của Tử Vy.
 Nhĩ Khang đứng đấy giận run, mặt trắng bệch ra nhưng biết cần phải tự chế. Trong khi Kim Tỏa mới vào cung nên chưa biết quy luật của triều đình. Thấy Tử Vy bị đánh nhiều quá, nó chồm qua cản trước mặt Tử Vy nói:
 – Ðừng đánh, đừng đánh nữa! Có muốn, hãy đánh tôi đi.
 Hành động của Kim Tỏa khiến hoàng hậu ra lệnh.
 – Dung ma ma! Ðánh cả hai đứa cho ta!
 Dung Ma Ma chụp lấy tóc Kim Tỏa. Một trận đòn tới tấp. Tiểu Yến Tử thấy vậy hét:
 – Ta không cho phép ngươi đánh họ nữa. Dung ma ma! Ta sẽ lấy mạng ngươi!
 Vừa nói là phóng người về phía Dung ma ma nhưng hai tay Trại Oai, Trại Quảng đã nhanh hơn phóng tới cản phía trước làm Tiểu Yến Tử như va vào tường đá. Tiểu Yến Tử giận quá vung tay lên đánh, nhưng cô nàng nào phải là đối thủ của Trại Oai, tay lực sĩ này chỉ cần gạt một cái là Tiểu Yến Tử té nhào. Vĩnh Kỳ lúc đó không còn dằn được, phóng tới đỡ Tiểu yến Tử mặt tái đi vì giận hét:
 – Bọn bây muốn làm phản ư? Ðánh cả cát cát à?
 Nhĩ Khang thấy vậy cũng không dằn được, gạt Nhĩ Thái qua bên. Phóng tới đạp cho Trại Oai một đạp, đá cho Trại Quảng một cái làm hai tay này lùi xa, chứ không dám đánh trả. Nhĩ Khang vừa đánh vừa hét:
 – Trại Oai, Trại Quảng, bọn bây đều là thủ hạ của ta biết không? Muốn chết sao động thủ? Muốn ta đưa đi nhốt trong ngục đại nội à?
 Trại Oai, Trại Quảng nghe vậy tái mặt, đứng yên không dám cản tiếp.
 Hoàng hậu bước tới trước mặt Nhĩ Khang nhướng mày hỏi:
 – Phước đại nhân! Thế ngươi có định nhốt cả ta không vậy?
 Nhĩ Khang sợ hãi:
 – Thần không dám, nhưng thần cũng xin Hoàng hậu nương nương nể mặt Ngũ A Ca một chút. Chứ làm rùm beng ở đây xấu mặt mọi người.
 Vĩnh Kỳ cũng nói theo:
 – Vâng, Hoàng hậu. Thấu Phương Trai là nơi Hoàng a ma cũng ưa thích, vì vậy xin người nếu không nể Tăng thì cũng nên nể Phật một chút, nới tay cho.
 – Nới tay cho ư? Hoàn Châu cát cát được thánh thượng cho phép miễn quy cách. Không lẽ cả bọn nô tỳ cũng được hưởng cái quyền đó ư? Ta đến đây chỉ để dạy dỗ bọn họ. Tại sao các ngươi can thiệp vào.
 Hoàng hậu hỏi rồi quay đầu lại ra lệnh cho hai nô tỳ.
 – Thúy Hoàn, Bội ngọc đâu? Bọn bây hãy đến tiếp tay với Dung ma ma trị tội hai con a đầu này coi.
 Hai cung nữ được gọi tên ứng tiếng, rồi bước tới phụ Dung ma ma giữ chăt Tử Vy và Kim Tỏa, cho Dung ma ma tiếp tục đánh.
 Nhĩ Khang không nhịn được phóng tới. Gạt hai cung nữ tên Thúy Hoàn và Bội Ngọc qua bên rồi sẵn tay đập cho Dung ma ma một cái như trời giáng làm Dung ma ma ngã lăn xuống đất rên rỉ. Cảnh trong phòng lại náo loạn lên. Hoàng hậu tức muốn điên lên hét.
 – Trại Oai, Trại Quảng! Bộ hai ngươi chết cả rồi sao?
 Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nháy mắt nhau, rồi cả hai bước tới chận trước mặt Trại Oai, và Trại Quảng không cho hành động Vĩnh Kỳ vừa chận cừa nói.
 – Hoàng ngạc nương. Nhi thần xin hoàng ngạc nương hãy từ bi hỉ xả. Bữa nay nhi thần ở tại Thấu Phương Trai nên chẳng muốn ai được động thủ. Còn nếu muốn thì hãy đánh gục nhi thần trước đi!
 Vĩnh Kỳ cương quyết nói, khiến tất cả dừng tay chẳng ai dám hành động gì nữa. Hoàng hậu tức đến độ nói chẳng ra lời. Tử Vy thấy tình hình quá ư thậm tệ. Biết Nhĩ Thái Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ đang nổi nóng, nếu chẳng can thiệp tình hình sẽ xấu hơn, nên phủ phục trước mặt Hoàng hậu, dập đầu tâu.
 – Xin hoàng hậu nương nương hãy bớt giận, tội của nô tỳ thật đáng chết, nô tỳ làm nương nương giận nên bị phạt là đúng. Nô tỳ sẵn sàng chịu phạt tiếp, nhưng xin nương nương hãy tha cho bọn họ.
 Vừa nói, Tử Vy vừa đưa tay lên tự vả vào miệng mình.
 Kim Tiểu thấy vậy cũng bò qua, vừa khóc vừa nói.
 – Hoàng hậu nương nương, xin hãy phạt Kim Tiểu nầy và tha cho Tử Vy đi!
 Ðám nô tỳ ở Thấu Phương Trai còn lại, từ Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Ðặng đến Tiểu Trác, cũng đều quỳ mọp xuống lạy rồi tự vả vào miệng mình!
 – Hoàng hậu nương nương, bọn nô tài xin chịu phạt cho hai người trên!
 Hoàng hậu nhìn xuống, thấy tất cả bọn nô tài, nô tỳ của Thấu Phương Trai đều có ý che chở cho thầy trò Tử Vy như vậy thì giựt mình. Rồi thấy tình hình cũng căng thẳng quá mà sỉ diện của mình cũng phần nào được hồi phục nên ra lệnh.
 – Thôi đủ rồi! Tha cho bọn ngươi đấy!
 Mọi người mới dừng tay. Hoàng hậu lại liếc nhanh về phía Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ nói một cách đe dọa.
 – Các ngươi phải biết. Nước có quốc phép, nhà có gia uy. Hôm nay ta dạy bọn nô tài là sử dụng Gia uy đấy. Cả cái hoàng cung nầy, chẳng ai dám nói là ta không có quyền dạy bọn nô tài. Nhưng mà hôm nay cũng vì sỉ diện của Ngũ A Ca nên ta tạm tha cho, nhưng mọi người phải biết tự kiềm chế một chút Thấu Phương Trai là một trọng điểm của triều đình chứ không phải là quán rượu. Các ngươi là hoàng tử với quan lại trong triều, phải ý thức được điều đó.
 Vĩnh Kỳ nhẫn nhịn nói:
 – Hoàng ngạc nương dạy chí phải.
 Nhĩ Thái cũng tâu:
 – Thần sẽ cố gắng tuân chỉ lời hoàng hậu dạy.
 Chỉ có Nhĩ Khang là người nghiến răng đứng yên, chẳng nói gì cả. Hoàng hậu khoát tay với đám thuộc hạ của mình.
 – Dung ma ma, chúng ta đi thôi!
 Thế là cả đám rầm rầm rút lui theo hoàng hậu.
 Hoàng hậu vừa đi, mọi người đứng dậy, Minh Nguyệt và Thể Hà vội vã vào trong lấy ra thau nước với khăn cho Tử Vy và Kim Tỏa lau mặt. Tiểu Yến Tử đích thân lo lắng cho Tử Vy, vừa lau vừa nói:
 – Bọn Minh Nguyệt, Thể Hà này có kinh nghiệm đấy. Lấy nước lạnh thế này sẽ làm cho vết thương đỡ đau nhiều lắm.
 Tử Vy ngượng nói:
 – Thôi được rồi! Ðược rồi! Chẳng có sao đâu!
 Và quay sang đám Vĩnh Kỳ, Tử Vy dục:
 – Mấy người còn chờ gì mà không đi đi?
 Nhĩ Khang không nén được lòng, bước tới nắm tay Tử Vy, dậy xúc động tột độ nói:
 – Ði! Chúng mình cùng đi đi! Bây giờ anh mới thấy cái đầu của mình sao nó ngu quá. Tại sao lại nghĩ ra kế hoạch này làm gì? Ngu thật! Em đau lắm phải không? Thôi, chúng ta hãy đi khỏi nơi này! Không cần gì hết. Ðến đâu cũng được cả, không lẽ trong khoảng trời đất này không còn chỗ cho chúng ta dung thân sao? Ở lại chỉ rước họa vào thân!
 Vĩnh Kỳ đưa tay ngăn lại:
 – Nhĩ Khang, cần tỉnh táo một chút chứ?
 Nhĩ Khang trợn mắt:
 – Không tỉnh táo gì nữa. Trước kia vì quá tỉnh táo mới đưa Tử Vy và Kim Tỏa vào trỏng. Bây giờ mới thấy mình lầm, phải cứu họ ra khỏi nơi đây thôi. Ðưa họ ra khỏi đây, bằng mọi giá, càng nhanh càng tốt.
 Nhĩ Thái giậm chân:
 – Ồ! Xem kìa, mỗi lần đụng đến chuyện của Tử Vy là anh rối trí cả lên. Anh làm vậy không đúng. Ðâu thể ung dung mọi thứ, muốn làm gì thì làm đâu? Ở đây là cung đình. Muốn làm gì thì phải nghĩ đến cha mẹ, đến Ngũ A Ca, đến Tiểu yến Tử và còn trách nhiệm của Lệnh Phi nương nương nữa chứ?
 Tử Vy nghe vậy, dằng ra khỏi tay Nhĩ Khang vừa khóc vừa nói:
 – Thôi em không đi nữa đâu. Thật khó khăn mới vào được cung, mới gặp được Hoàng thượng. Bây giờ chưa gì đã bỏ đi ư? Mới gặp một chút trở ngại đã bỏ đi? Như vậy không đúng.
 Rồi xua tay Nhĩ Khang, Tử vy nói tiếp:
 – Thôi anh hãy rời khỏi đây nhanh. Tôi không sao cả. Anh yên tâm, từ đầy về sau, tôi sẽ hết sức cẩn thận không nói năng lộn xộn nữa đâu.
 Nhĩ Khang bực tức:
 – Em chằng hiểu gì cả. Em phải biết là Hoàng hậu không cố tình đánh em. Ðó chẳng qua là muốn trả thù Tiểu Yến Tử thôi. Người không dám đụng đến Tiểu Yến Tử, nên nếu em còn ở đây, em sẽ là vật tế thần. Em sẽ bị đòn liên tục. Vì em chỉ là một cung nữ, muốn đem ra đánh lúc nào chẳng được? Em biết như vậy không?
 Tử Vy lắc đầu:
 – Chuyện đó cũng không ngăn được em ở lại. Mới vào đây có mấy ngày, cái gì cũng chưa rõ ràng cả. Tất cả những dự định đều chưa thực hiện được. Không lẽ anh muốn em bỏ hết? Anh đã đưa em vào đây thì phải để hoàn thành nhiệm vụ. Như vậy có chết cũng vui.
 Tiểu Yến Tử nghe Tử Vy nói vậy cũng bật khóc, đau khổ nói.
 – Nhĩ Khang! Hãy bình tĩnh đi. Cái thù hôm nay tôi hứa với anh, tôi sẽ nhớ mãi, và một ngày nào đó rồi tôi sẽ có dịp tính toán với họ mà. Anh cứ giao Tử Vy cho tôi! Tôi sẽ bảo vệ cô ấy!
 Nhĩ Khang lắc dầu:
 – Chính vì giao cho cô mà tôi đang muốn phát điên lên đây. Bản thân cô, cô còn bảo vệ không được, vậy mà đòi bảo vệ người khác ư?
 Vĩnh Kỳ thấy tình hình căng thẳng quá, nói:
 – Mọi người hãy bình tĩnh một chút đi nào? Nghe tôi đây.
 Khi mọi người đã im cả. Vĩnh Kỳ mới nói:
 – Nhĩ Khang, tôi thấy tốt nhất là hãy để Tử Vy ở lại. Vì thứ nhất, trên danh nghĩa Tử Vy là do mẹ anh đưa vào, có muốn dẫn ra, tốt nhất để mẹ anh đưa ra. Còn bây giờ nếu anh mà tự ý đưa đi, thì có phải mọi thứ sẽ lộn xộn cả không?
 Nhĩ Khang nghe Vĩnh Kỳ nói mới tỉnh ra ngồi yên. Bây giờ Vĩnh Kỳ mới tiếp:
 – Làm bất cứ điều gì cũng phải có lý trí một chút, không nên tình cảm quá. Như chơi cờ vậy. Anh đã đi xong một nước cờ, thì không được hối hận, cái quan trọng hiện này, là phải chuẩn bị đối phó với những gì Hoàng hậu sắp làm. Ban này, Hoàng hậu đã thấy cả ba chúng ta ở đây, sự nghi ngờ chưa giải thì bọn ta lại gây náo loạn nữa. Tử Vy và Kim Tỏa tuy là bị thiệt thòi, nhưng Hoàng hậu cũng bị bẽ mặt. Vì vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trước khi rút lui bà ấy còn đe dọa không thấy ư? Vì vậy tốt nhất là ta nên đến tìm Hoàng thượng trước để giải thích, để hóa giải những lời dèm pha nếu có. Bằng không bị gán cho tội làm loạn hoặc phản nghịch thì hình phạt không nhỏ đâu, và ta sẽ không nổi đâu.
 Tử Vy nghe phân tích, vô cùng sợ hãi.
 – Vậy thì phải làm sao đây?
 Tiểu Yến Tử không chờ, chạy ngay ra cửa:
 – Tôi phải đi tìm Hoàng thượng tố giác ngay. Hoàng hậu nương nương đã đến gây sự đánh người của tôi, không để cho tôi sống yên ổn mà.
 Nhĩ Khang vội kéo Tiểu Yến Tử lại:
 – Cô làm gì hồ đồ vậy. Ði tố như vậy không ổn!
 Rồi suy nghĩ một chút, Nhĩ Khang nói:
 – Có lẽ cả ba chúng tôi nên đến gặp Hoàng thượng.

Vua Càn Long đang ngồi ở ngự phòng phê chuẩn tấu chương, thì Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xồng xộc bước vào. Vĩnh Kỳ vừa bước vào, đã nói ngay:
 – Hoàng A Ma, nhi thần đến đây gặp Hoàng A Ma xưng tội đây. Vì ban nãy cả ba chúng con đã cùng Trại Oai, Trại Quảng động thủ, làm náo loạn cả Thấu Phương Trai, làm Hoàng hậu nương nương tức giận…
 Vua Càn Long ngạc nhiên:
 – Vĩnh Kỳ, chuyện xảy ra thế nào, con nói chậm chậm một chút được không? Thôi thì Nhĩ Khang hãy nói cho trẫm biết vậy!
 Nhĩ Khang bẩm báo ngay:
 – Thưa Hoàng thượng. Ban nãy giữa lúc bọn con ba đứa đang cùng cát cát nói chuyện ở biên cương, thì hoàng hậu nương nương đột nhiên xuất hiện với Dung ma ma, Trại Oai, Trại Quảng và đám thủ hạ. Họ vừa ập vào Thấu Phương Trai, mới nói được mấy tiếng là Hoàng hậu hạ lệnh cho Dung ma ma đánh người. Bọn hạ thần trong lúc bất bình kém suy nghĩ, chẳng qua vì muốn giúp đỡ cho Hoàn Châu cát cát, nên đã động thủ can thiệp.
 Vua Càn Long giật mình:
 – Sao? Hoàng hậu lại dẫn người đến Thấu Phương Trai kiếm chuyện nữa ư? Thế Tiểu Yến Tử bị đánh nữa à?
 – Tiểu Yến Tử thì không bị đánh, mà hai cung nữ của Lệnh Phi nương nương ban cho Tiểu Yến Tử bị đánh. Ðiều đó là Hoàn Châu cát cát tức điên lên, gần như muốn mất cả lý trí…
 Nhĩ Thái nói, vua chau mày:
 – Các khanh nói gì mà trẫm không hiểu gì cả. Chuyện thế nào vậy, nói rõ xem.
 Vĩnh Kỳ có vẻ nóng như lửa đốt nói:
 – Hoàng A Ma, sự việc thế nào xin được bẩm báo sau.
 Chuyện Dung ma ma đánh cung nữ của Tiểu Yến Tử, Hoàng A Ma cũng đã biết, nhưng Tiểu Yến Tử là người trọng nghĩa khí, yêu kẻ dưới, nên đánh cung nữ của cô ấy còn nghiêm trọng hơn đánh chính cô ta. Vì vậy mà… Tiểu Yến Tử đã điên tiết lên, mà điên tiết rồi thì cái gì cũng dám làm cả. Hiện giờ cô ấy đang nổi cơn điên ở Thấu Phương Trai.
 – Nổi cơn điên ư? Sao vậy?
 Vua Càn Long dẹp hết mọi thứ, đứng dậy:
 – Ðễ trẫm đến đó xem sao.
 Lúc Vua Càn Long và đám Vĩnh Kỳ đến Thấu Phương Trai thì cảnh diễn ra trước mắt, khiến mọi người kinh hãi.
 Trên trần nhà, là một dải lụa trắng cột ngang kèo. Tiểu Yến Tử đang đứng trên chiếc ghế cao, đang đưa đầu vào vuông lụa. Mặt đầy uẩn uất.
 – Kẻ sĩ thà chết hơn chịu nhục. Bị người ta khi dể thế này thì thà chết còn sướng hơn.
 Quỳ dưới chiếc ghế cao kia là Tiểu Quế Tử, Tiểu Trác, Tiểu Thuận, Tiểu Ðặng, chúng đang van xin.
 Minh Nguyệt, Thể Hà, thì dập đầu liên tục:
 – Cát cát, bọn nô tỳ van cát cát, xin cát cát hãy xuống đi, đừng có làm vậy, đây không phải chuyện đùa đâu…
 Tử Vy và Kim Tỏa cũng thế, đứng dưới van xin:
 – Cát cát xuống đi! Tôi thấy sợ quá. Hơ hỏng mà đút đầu vô là không cứu kịp đấy.
 Chỉ có Tiểu Yến Tử lại tỏ ra quyết chí, nói:
 – Các người khỏi khuyên gì cả. Ta đã quyết định rồi kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Ta đang tủi hổ vô cùng, chẳng muốn sống tí nào cả.
 Tiểu Yến Tử vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh. Vua Càn Long thấy vậy giật mình, bước vào. Tiểu Yến Tử đã thấy vua, giả vờ quay sang Tử Vy dặn dò.
 – Tử Vy, bao giờ ta chết xong, ngươi hãy mang hộ thân xác của ta về Tế Nam chôn bên cạnh mẹ ta, rồi dựng mộ bia trên đó đề la “Ðây là mộ của Hoàn Châu cát cát bị chết oan” nhé. Thôi ta đi đây! Chào tất cả mọi người.
 Vua Càn Long thấy vậy giật mình hét to:
 – Tiểu Yến Tử, con làm gì vậy? xuống ngay, đây là thánh chỉ.
 Tiểu Yến Tử kêu thảm:
 – Hoàng A Ma ơi! Tiểu Yến Tử này xin vĩnh biệt Hoàng A Ma… cái… cái kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục… Tiểu Yến Tử này có biến thành quỷ cũng hổ trợ trả hiếu cho Hoàng A Ma.
 Tiểu Yến Tử nói xong thò đầu vào vuông lụa, rồi đạp đổ ghế. Ðám đông phía dưới hét to lên, người gọi cát cát, người gọi Tiểu Yến Tử ỏm tỏi lên.
 Vua Càn Long thấy vậy kêu lên:
 – Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ! Chúng bây hãy nhảy lên cứu người mau đi chứ!
 Vừa nói tói đó, không ngờ vì sợi dây thắt lỏng nên không chịu được sức nặng của Tiểu Yến Tử, nó tuột ra, và Tiểu Yến Tử rơi phịch ngay trước mặt vua Càn Long.
 Vua Càn Long ngỡ ngàng nhìn xuống. Tiểu Yến Tử lồm cồm ngồi dậy, vừa phủi người vừa rủa.
 – Cái gì cũng đối kháng với ta, cả mảnh lụa này nữa!
 Tiểu Yến Tử nói rồi nhặt mảnh lụa lên giả vờ như chẳng đếm xỉa gì đến vua, đi trở về nơi cũ, bắc ghế để đứng lại, trèo lên, ném mảnh lụa lên kèo, thắt nút lại…
 Vua Càn Long gai mắt, quát:
 – Tiểu Yến Tử! Sao con cứ gây chuyện mãi vậy?
 Rồi liếc nhanh về phía bọn Vĩnh Kỳ:
 – Các người đứng đó để nó tiếp tục làm trò khỉ ư? Tại sao không đến đấy, bắt nó lại đây cho ta?
 Nhĩ Khang và Nhĩ Thái nghe vậy, vội vòng tay lại.
 – Thần xin tuân chỉ!
 Rồi phóng tới, kéo Tiểu Yến Tử xuống mang đến trước mặt vua. Vua Càn Long trừng mắt, giận dữ:
 – Con kiếm chuyện mãi ư? Diễn xong chưa? Sao tối ngày chọc tức trẫm mãi thế? Chỉ có chuyện mấy con cung nữ không được dạy dỗ mà cũng làm rùm lên được. Hết khóc đến nhịn ăn rồi treo cổ, tại sao cái tốt không học mà cứ học toàn chuyện xấu không vậy? Hử?
 Tiểu Yến Tử vội quỳ xuống trước mặt vua:
 – Bản chất con đã là đứa không được dạy dỗ từ lâu nên đâu có sửa đổi được. Chính vì vậy mà Hoàng hậu cứ tìm cách giết con hoài. Bây giờ con định treo cổ có phải là đã bứng cái gai trong mắt bà ấy không?
 – Con nói sao? Hoàng hậu thế nào chứ? Chỉ đánh hai con cung nữ của con thôi, chứ nào đánh con đâu mà con làm dữ như vậy?
 Ðến lúc đó Tiểu Yến Tử không còn đóng kịch nữa, nói thật lòng mình.
 – Hoàng A Ma nghĩ coi. Cung nữ cũng là con người, cung nữ cũng có cha có mẹ. Cha mẹ họ cũng cưng cũng quý họ vậy? Mẹ cô ấy tuy đã chết, nhưng còn cha… mà cha ruột của cô ta nếu biết được con mình bị đánh thế này hẳn phải đau lòng lắm.
 Nói xong, đứng dậy đưa Tử Vy đến trước mặt vua, rồi bảo:
 – Tử Vy, hãy ngẩng đầu lên, cho Hoàng A ma xem mặt coi nào?
 Tử Vy sợ hãi, không ngờ Tiểu Yến Tử lại bạo đến độ như vậy. Vội quỳ xuống. Vừa xúc động, vừa đau lòng cộng thêm chuyện ban nãy bị đánh. Nên vừa ngước mắt lên là hai hàng lệ chảy dài.
 Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ cũng hoàn toàn bất ngờ trước cách xử trí của Tiểu Yến Tử. Họ hồi hộp chờ đợi.
 Tử Vy dập đầu, giọng run rẩy:
 – Nô tài Tử Vy khấu kiến Hoàng thượng!
 Vua liếc nhanh về phía Tử Vy, thấy đôi má cô gái sưng đỏ, nên cũng thấy thương xót.
 – Ngươi… ngươi tên là Tử… Tử gì vậy?
 – Dạ nô tỳ tên Tử Vy. Vì nô tỳ sinh ra trong mùa Tử Vy hoa nở, nên được đặt tên đó.
 Vua lại nhìn Tử Vy, gật gù:
 – À!… Cái tên đẹp đấy lại dễ nhớ nữa!
 Rồi nói thêm.
 – Hãy thoa thuốc sẽ mau lành thôi!
 Tử Vy thấy vua quan tâm như vậy, vô cùng cảm động.
 – Được Hoàng thượng quan tâm… nô tỳ không cần xoa thuốc cũng sẽ lành… Nô tỳ xin cảm ơn ân điển của Hoàng thượng.
 Vua nghe vậy có vẻ vui, nên nhỏ nhẹ nói.
 – Ở trong cung đình quy cách nhiều thứ. Vì vậy chuyện bị phạt vì sơ suất là chuyện khó tránh khỏi. Ngươi phải biết là tính Hoàng hậu nghiêm khắc. Có bị đánh mấy cái, gắng mà chịu đựng thôi. Ngươi ở cạnh cát cát, tốt nhất là hãy khuyên người, đừng có chút gì cũng xé ra to. Biết chưa?
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog